Văn hóa - Nghệ thuật
Chớm đông…
Sớm mai vội vã bước ra đường, lòng bàn tay ta chợt thấy lạnh. Áp lòng bàn tay vào nhau, hít thật sâu không khí của buổi sớm mai. Lòng lại nghĩ ngợi bâng khuâng, nhìn vào màn hình điện thoại, ta mới giật mình nhận ra đông đã về. Một mùa gió đông nữa lại thổi qua hiên đời…
Ảnh minh họa: B.T
Ta như quên hết những tháng ngày tất bật. Mọi thứ cuốn ta vào sâu hun hút, có lúc chẳng có nổi một ngày đặc biệt dành riêng cho mình. Len lỏi giữa lòng đường chật ních người xe, những gương mặt vội vã bỏ lại phía sau sự tất bật, những nỗi lo chực chờ quanh người. Bỗng chốc giữa dòng đường xe cộ ngổn ngang, ta lại chợt thèm một ngọn gió đồng ngai ngái.
Mùa đông về, ta chưa kịp chuẩn bị áo ấm cho ba mẹ, chưa kịp về cùng mẹ hái mấy trái đậu rồng sau nhà. Vun vào gốc bầu, gốc bí vừa mới trổ ngọn xanh mướt. Giờ này, ba mẹ ở quê chắc cũng đang ngồi lại với mớ ký ức dùng dằng năm tháng. Ta nghe lòng mình chấp chới những cơn say. Đôi lúc muốn làm một cuộc trở về trong im lặng, giũ bỏ lại phố xá thênh thang bụi đường xuôi ngược. Ta sẽ trở về bên mái nhà tranh bốn mùa mưa nắng, có mâm cơm nghèo đầy ắp tiếng cười.
Ta sẽ về lấy rổ ra vườn hái rau để cho mẹ nấu tô canh rau tập tàng, cùng ba ngồi xuồng bắt cá trên sông. Ta sẽ đứng ngắm nhìn cho thỏa thích ngọn khói cơm chiều vờn trên mái lá, nghe tiếng trẻ con í ới gọi nhau giữa đồng chiều xa hun hút. Những đứa trẻ không sợ mùa gió đông thổi xiết. Chúng tha hồ chạy nhảy khắp cánh đồng, nở nụ cười trắng tinh. Ngồi trên bờ đê lộng gió, ta thèm được trở lại ngày xưa quá đỗi, thèm được là một đứa trẻ tung tăng cùng giấc mơ cổ tích.
Chiếc áo ấm mẹ may ngày nào đã cũ sờn theo năm tháng. Ta khoác ra đường như một “tội đồ” trong mắt người đối diện nhưng hơi ấm của nó không bao giờ có thể thay thế được. Bạn nhìn ta cười “để mua cái áo khác cho”. Ta nhìn bạn lắc đầu “cái này vô giá”. Bạn không thèm đáp lại, bạn lại toan tính trong đầu những ý nghĩ kỳ quặc. Và ta vẫn điềm nhiên lướt qua mắt người với chiếc áo cũ nhàu.
Mẹ khum tay nheo mắt nhìn về phía xa, miệng mỉm cười khi nhìn thấy ta trở về. Ba ngơi tay vá lưới chạy ra xoa đầu con gái nhỏ như hồi ta còn bé tí. Mẹ lật đật nhìn trước nhìn sau bộ dáng của con gái. Miệng thì lúc nào cũng chậc lưỡi “ở trên đó ăn uống sao mà về ốm quá vậy con”. Ta nhìn mẹ cười “con nhịn ăn mấy tuần để về ăn cơm mẹ nấu”. Mẹ không còn đánh đầu ta rồi mắng yêu nữa, mẹ mỉm cười mà mắt rưng rưng. Giây phút đó, ta muốn gối đầu vào lòng mẹ mà ngủ một giấc ngon lành. Rồi ba sẽ dắt tay ta đi qua chiếc cầu tre lắt lẻo, sẽ luôn đứng về phía ta mỗi lúc mẹ càm ràm một điều gì đó quá lâu.
Mẹ ngồi bên bếp lửa mùa đông, ánh lửa bập bùng như soi từng nếp nhăn trên gương mặt của mẹ, mái tóc đen huyền ngày nào giờ đã bắt đầu chen nhau bạc. Ba vẫn cặm cụi sau nhà lo cho vườn cây, ta lại giúp ba mẹ từng việc một. Chợt thấy quê nhà yên bình quá. Ngọn gió đông lại giật mình thổi xiết, đám trẻ chạy vào nhà mặc thêm áo. Lạ thay, giây phút đó, ta không còn thấy mình lạnh lẽo nữa…
Huỳnh Thị Mộng Tuyền