Văn hóa - Nghệ thuật
Về với quê nhà
Năm tháng dài xuôi ngược nẻo đường xa, gót chân trần của ta lắm khi mệt mỏi, những lúc ấy ta lại muốn về với quê nhà…
Về với quê nhà là về với mái lá đơn sơ bao năm vẫn nuôi lớn ta lên bằng những bữa cơm nghèo với ơ kho quẹt, tô canh rau tập tàng của má.
Về với quê nhà là về với dòng sông trĩu nặng phù sa cho bên bồi, bên lở, một miền nhớ xa xôi có dáng bà, dáng má, dáng chị từng chiều ra bến sông ngồi giặt áo. Về với quê nhà là về với con đường có hàng xà cừ cổ thụ một thuở tung tăng nghịch đùa cùng chúng bạn, về với bao kỷ niệm của một thời hồn nhiên cắp sách.
Về với quê nhà ta sẽ bắt gặp hàng ô môi dưới bến sông ngập ngừng trổ tím hồng. Hàng râm bụt trước nhà treo một dãy đèn hoa như thể chúng đón mừng ta - một khách phương xa vừa ghé lại nhà rồi đôi ba bữa lại đi. Mưa về, mái nhà xưa phủ lên một màu xanh sũng ướt, khoảng sân lát gạch tàu nhiều năm trơn láng rêu xanh nối dài ra hàng lu nước bên hè thơm lựng hương cau. Má ta lại lom khom bên bếp củi lá dừa dặt dìu khói tỏa. Những lọn khói màu lam cuộn tròn tan vào sương mỏng, vương vấn trên ngọn tràm làm ta cảm thấy đời bình yên quá đỗi.
Về với quê nhà, ta bỏ đôi giày bụi bặm đường xa, để lòng bàn chân áp vào những lõm lồi của nền nhà mát lạnh. Ta lại chạy ra vườn thăm giàn mướp đươm bông, những đọt mướp đang bỏ ngọn trèo lên mái nhà nhìn ta như xa lạ. Có lẽ, một lần nào đó ta về chỉ thấy trái mướp giống má treo bên giàn bếp, khói bám đen thui, vậy mà giờ ta lại về hạt mướp kia đã cho ta nồi canh mát ngọt cả lòng. Mới thấy thời gian trôi nhanh, mới thấy thương bàn tay má chai sần từng ngón cong cong, thương mái tóc đen đã nhuộm nhiều sợi khói.
Về với quê nhà, chiều ra ngõ sau ngắm từng giọt hoàng hôn tan vào làn sương giăng mịt mù xa thẳm, cơn gió chướng thổi qua làm lòng ta cứ hoang hoải lạ thường. Mùa nước nổi về, lại thấy cánh đồng sau nhà thêm rộng lớn mênh mông, ta thả tầm mắt theo những cơn sóng lăn tăn nối nhau chạy về đâu vô định. Ta trải lòng mình, quên mất bao nỗi khó khăn buồn phiền của cuộc đời chật vật, mới hay quê nhà ta là khoảng trời bình yên, là bến đổ cho những bước chân chênh vênh giữa cuộc đời nhiều hối hả.
Tối ngủ lại nhà nghe hương ổi, hương cau len vào mùng tỏa hương thơm dìu dịu. Ngoài vườn nghe tiếng chim ríu rít gọi nhau về ăn trái chín cây. Tiếng bước chân của má nhè nhẹ trông lại đàn gà con vừa mới nở. Tiếng gà mẹ rụt rè cục cục như nhận ra hơi ấm bàn tay quen thuộc của má. Lại thấy cảnh này quen lắm, chừng như từ mấy chục năm nay vẫn còn vẹn nguyên chưa thay đổi.
Về với quê nhà, mọi thứ vẫn gần gũi và đơn sơ nhưng luôn cho ta một cảm giác bình yên đến lạ. Quê nhà bao năm vẫn làm bến đỗ cho những tâm hồn chênh vênh lạc bước, vẫn mãi là sân ga cho chuyến tàu ta tìm về nơi cuối con đường chen lấn chốn phồn hoa.
Cẩm Thi
- Cần 300 triệu đồng sửa cầu treo Phường 8
- VCCI Chi nhánh Đồng bằng sông Cửu Long: Gặp gỡ giao lưu, kết nối thương mại và hợp tác phát triển
- Dừng triển khai loại hình giáo dục tiểu học chất lượng cao kể từ năm học 2025 - 2026
- TP. Bạc Liêu trao tặng Huy hiệu Đảng cho 31 đảng viên
- Khẩn trương chuẩn bị đại hội Đảng cấp cơ sở