Cuộc sống quanh ta
Những chuyến xe vào phố…
Tôi thường vào lại thành phố bằng những chuyến xe đêm. Mẹ sẽ tiễn tôi đi khi hoàng hôn âm thầm đan những vạt nắng cuối ngày lên tóc...
Hành lý mang theo bao giờ cũng đầy ắp những thức quà quê. Trái đu đủ vàng ửng vườn nhà, nải chuối sứ vừa chín tới ngọt thanh, những trái cà, trái dưa ở góc chợ, con tôm, con cá lấp loáng ánh vảy từ mẻ lưới… tất cả mẹ đã khéo gói ghém cho thật vừa vặn. Suốt đường dài hun hút, chuyến xe khách chở những người con gốc gác từ góc quê chân phương xuôi vào thành phố, chở theo cả rau trái thanh sạch thơm thảo, cùng tấm lòng của những người mẹ quê.
Những câu chuyện về nơi chốn ra đi, mảnh đất cố cựu ruột rà khiến nhiều người trên xe trở thành bạn đường của nhau. Có người tha hương trở về đoàn tụ trong ngày giỗ ông bà, giữa bao thân thuộc nghĩa nặng tình sâu, bao thương mến ngày cũ ngồi bên nhau nhớ lại, rồi cũng khăn gói rời đi cùng những chiếc bánh, hoa trái vườn nhà đẫm mùi thơm xứ sở mà người ở lại nhất định gửi cho người về phố. Có những ông bà cụ theo con cháu vào phố xa chữa bệnh, mà ánh mắt mãi ở lại phía cánh đồng sương trầm gió thoảng, thềm nhà cũ bàng bạc dấu rêu phai. Có những giấc mơ tuổi trẻ lần đầu xa thôn dã thanh bình để trọ mình nơi thị thành nhà cao bóng thẳm, giữa bao phấp phỏng nôn nao chợt nghe vọng ngân giữa lòng mình một lời ru cố xứ…
Minh họa: Internet
Có trăm ngàn lý do để ra đi nhưng chỉ có một lý do để trở về, đó chính là nỗi nhớ mênh mông những khuôn mặt người chín nhớ mười thương.
Đã bao bận rời quê nhưng lần nào lòng tôi cũng bồi hồi vẹn nguyên như thuở đầu xa mẹ, cài trong tim mình một mảnh quê đượm đằm hồn sương khói. Dợm chân bước đi, quay lưng lại bao giờ cũng thấy dáng mẹ khắc khoải cùng những sợi tóc điểm bụi thời gian, lay bay trong khói nắng muộn mằn. Giọt chiều rơi ngang viền mắt mẹ hay niềm thương đã dâng đầy ngân ngấn, để rồi suốt dặm dài vào lại thị thành, trong tôi là ánh mắt mẹ tựa một áng thơ nao lòng không hồi kết, loang mãi những dư ba: “Ngày mai vun vút đường xa lộng gió. Buổi sáng lạ những khuôn mặt người. Giữa vời xa tìm đâu khuôn mặt mẹ? Đáy mắt hoen ráng chiều và đôi gò má hóp. Vết chân chim nhói lời từ biệt. Thời gian vô hình những vết thương…”.
Tôi thường đặt chân lên đất phố khi ngày vừa rạng. Rồi mải miết hòa vào những con đường, những vòng xe, những chộn rộn đời người trong vần xoay cơm áo. Có lúc tôi đã nghe giữa đôi bờ mơ thực tiếng chim kêu sương chốn quê nhà, như một vọng âm nguồn cội từ sâu thẳm. Trở lại những ban mai xếp gọn bao thổn thức đêm qua ở một góc lòng, để thả mình vào ngày dài vội vã trôi đi. Thành phố là bến cuối của những chuyến xe chở theo vô vàn giấc mộng, nhưng bến cuối của đời người luôn là bóng quê an trú. Và có hành trình nào trong đời tôi đợi mong hơn những chuyến trở về với mẹ, chưa tới ngõ nhà mà nhớ thương đã len lén gọi từng giọt vui rưng rưng…
TRẦN VĂN THIÊN
- Trị bệnh “sợ trách nhiệm” trong quản lý, thực thi công vụ
- Khai mạc Triển lãm tương tác Cột cờ Hà Nội kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô
- Những điểm mới của Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ
- Chính sách hỗ trợ đất đai cho người dân tộc thiểu số
- Chỉ thị chấn chỉnh việc quản lý, sử dụng và quyết toán ngân sách nhà nước