Mẹ...

Thứ Tư, 27/07/2016 | 16:39

Nó được lớn lên trong sự chở che, yêu thương của ba mẹ. Nhà nó cũng thuộc hàng khá giả, nên hằng ngày nó chỉ mỗi việc đi học, vui chơi với bạn bè chứ không phải động tay vào việc gì. Nhưng tất cả đã đổi thay khi ba nó đột ngột qua đời. Mẹ nó tưởng rằng mình không thể tiếp tục sống nữa. Rồi nghĩ đến con thơ nào có tội tình gì, bà đứng lên một mình đối mặt với sự cô đơn, yếu đuối.

Không để nó dở dang việc học, bà cố gắng tằn tiện, làm lụng để nó học hết cấp 2. Cũng muốn quên nơi đã mang đến ý nghĩa cuộc đời nhưng giờ chỉ còn lại nỗi đau, khi nó lên cấp 3, bà quyết định đưa hai mẹ con ra thị xã sinh sống. Một mẹ một con tìm đến một căn nhà trọ ở ngoại ô, hằng ngày con đi học, mẹ đi làm. 
Mẹ nó nói với nó đi làm nhưng thật ra nó cũng chẳng biết mẹ mình làm gì. Có lần thấy trời tối mịt mà mẹ vẫn chưa về, nó đã suýt khóc, vội vã đạp xe đi tìm. Nó chậm rãi qua từng con phố đông người xem mẹ mình có phụ quán ăn hay bán hàng ở đâu không. Chợt mắt nó tối sầm lại: mẹ nó đang cầm vé số lân la vào quán cà phê. Đường phố sáng choang mà nó thấy mịt mờ làm sao! Trên đường về nó đã khóc thật nhiều như chưa bao giờ được khóc. 
Hình ảnh người mẹ nhỏ nhắn, hiền lành đi hết con phố này qua con phố khác bất kể nắng mưa, mời hết người này đến người khác cốt sao bán được tấm vé số lấy tiền cho con đi học đã khiến con tim ngây thơ của nó đau đớn vô cùng. Nó thấy mình là gánh nặng của mẹ. “Giá không có mình thì mẹ đã không vất vả như thế”, nó nghĩ vậy. Đôi lúc, thấy mẹ ngồi vo gạo, lặt rau, nó đã nhào đến câu cổ, hôn lên mái tóc không còn suôn mượt của mẹ, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Càng nghĩ về mẹ, nó càng không cho phép mình lơi lỏng việc học hành để mỗi chiều về lại được thấy mẹ cười, được nhìn mẹ say ngủ sau một ngày mệt nhọc.
Nó tự hào về mẹ, nhưng nó lại không muốn bạn bè biết đến bà. Nó vẫn sợ họ xem thường mình. Bạn bè có ý đến nhà chơi là nó lại tìm đủ lý do từ chối khéo. Một hôm, lũ bạn “theo dõi” và đã tìm đến tận nơi. Nó mừng thầm vì mẹ đi bán chưa về. Đang tán gẫu, bỗng mẹ nó bước vào. Nghe bà hỏi, nó sững sờ, không biết sẽ ứng phó ra sao. Cả bọn đứng lên chào mẹ nó. Một đứa lên tiếng: “Cô đi bán về sớm vậy, hết rồi hả cô?”. Nó bất ngờ trước câu hỏi ấy. “Còn ít, khát quá, cô định về uống miếng nước rồi đi bán tiếp”, mẹ nó trả lời. Mọi người chuyện trò vui vẻ, còn nó cứ thừ người nghĩ lại mình.             
Đêm ấy, nó cứ thao thức, không sao ngủ được. Mở mắt ra, thấy mẹ còn ngồi vá áo. Nó đến ôm mẹ: “Con xin lỗi mẹ!”. Bà mỉm cười hiền dịu, xoa đầu nó: “Có gì mà phải xin lỗi hả con. Thôi, ngủ đi con để sáng mai dậy sớm đi học”. Câu nói của mẹ làm nó nhẹ lòng chìm vào giấc ngủ.
Trần Phong

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.