Gửi lại thanh xuân

Thứ Hai, 03/07/2017 | 16:25

Tôi bước ra từ phòng thi THPT quốc gia, trời đã 11 giờ trưa và nắng đổ vàng trên đỉnh đầu. Cái nóng mùa hè như muốn thiêu đốt bất cứ ai đang bước ngoài đường. Tôi mặc vội chiếc áo khoác rồi đạp xe về nhà.

Vẫn là con đường nhựa gồ ghề quen thuộc, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy buồn đến lạ. Không phải vì tôi làm bài thi không tốt, mà vì đây là bài thi cuối cùng của thời học sinh đầy ngọt ngào và mộng mơ. Qua ngày hôm nay, tôi sẽ phải rời mái trường thân yêu gắn bó suốt ba năm áo trắng, sẽ chia tay thầy cô, bạn bè để tiến vào một trang mới của cuộc đời, mà ở đó chắc hẳn sẽ không còn tiếng cười giòn tan thơ ngây nữa.

Tôi đạp xe thật chậm, bởi muốn níu kéo chút gì mong manh, sắp tan vỡ. Hy vọng thời gian kéo dài ra hơn - dẫu biết là chuyện không thể, song người ta vẫn luôn hằng khao khát, nhất là khi đứng trước một sự chia ly nào đó. Tôi thầm nghĩ vạn vật phải chăng đều có linh hồn? Nắng đã rất buồn khi màn đêm buông xuống. Và khi ngày mới bắt đầu, nắng sống trọn vòng đời của nó, để xứng đáng với sự tái sinh sau một đêm dài. Trong ánh nắng có sự “hết mình”, đồng thời cũng có chút lo sợ, hoài nghi. Còn hạt bụi đường kia thì thật mong manh xiết bao! Số phận vô định, theo cơn gió mà cố bám víu vào chiếc lá bên đường, tìm kiếm sự thấu hiểu, sẻ chia. Tận sâu bên trong, dường như mỗi cảnh vật đều ẩn giấu một nỗi buồn mênh mang nào đó. Chỉ là người ta có phát hiện ra nỗi buồn ấy hay không mà thôi! Bấy giờ, tôi mới thấm thía câu thơ của đại thi hào Nguyễn Du: “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.
Người ta thường nói tuổi học trò là lứa tuổi khó quên nhất trong ký ức của mỗi con người. Và khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất là những năm tháng phổ thông, thời mà các bạn nữ hay giận hờn vu vơ, những bạn nam tinh nghịch thường hay chọc phá, làm phiền lòng thầy cô, bạn bè. Trong ba năm phổ thông đầy mộng mơ ấy, tôi được sống với giấc mơ đời mình.
Chia tay lớp 12, tôi mới thấy rõ những mâu thuẫn trong tâm lý con người. Trước đây, vào những giờ học trên lớp, tôi hay không tập trung nghe thầy cô giảng bài, lâu lâu lại nhìn đồng hồ rồi than thở: “Sao lâu hết tiết thế nhỉ”. Có những ngày rủ nhau trốn học, qua công viên ngồi quán vỉa hè, và “tám” đủ thứ chuyện trên đời. Khi tụ tập với đám bạn, chúng tôi, ai cũng hỏi “Bao giờ mới được ra khỏi trường đây?”, rồi háo hức chờ đến ngày tốt nghiệp, để được hân hoan trong thời khắc “thoát khỏi địa ngục trần gian với ba điểm thẳng hàng là nhà - lớp học - chỗ học thêm đầy nhạt nhẽo”. Còn bây giờ, khi thời gian chỉ còn tính bằng khoảnh khắc, tôi lại không muốn được ra trường chút nào cả. Bởi tốt nghiệp, đồng nghĩa với việc đóng lại cánh cửa đầy thơ mộng và ngây dại. Dù biết rằng khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra, nhưng sao vẫn cảm thấy hối tiếc quá! Tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại, để tôi học tập tích cực hơn, để nói với cô giáo rằng: “Cô ơi, tụi con sẽ không trốn tiết nữa đâu!”. Ừ thì, lứa tuổi ô mai chỉ nhìn thấy được niềm vui trước mắt mà không lường tính được chuyện mai sau. Để rồi, khi mọi thứ đã qua đi, tôi mới biết quý trọng.
Trong những ngày cuối cùng của thời học sinh, bạn nhớ gì?
Tôi nhớ mãi những ngày ôn thi cuối cùng, dẫu biết rằng thời gian đang cận kề nhưng chúng tôi chẳng thể nào tập trung được, chỉ vì một lý do mơ hồ - chúng tôi sắp phải xa nhau rồi.
Tôi nhớ mãi giây phút cố gượng cười trong buổi chia tay với học sinh cuối cấp. Trước khi buổi lễ bắt đầu, chúng tôi đã thỏa thuận sẽ cười thật tươi. Ấy vậy mà, khi chụp ảnh lưu niệm, chẳng hiểu sao ai cũng mếu máo, rồi bỗng vỡ òa bằng những tiếng khóc kéo dài. Đến nỗi cô chủ nhiệm không kìm lòng được, phải rơi nước mắt theo. Cô dỗ chúng tôi nín, và dặn chúng tôi phải luôn nhớ về nhau dẫu sau này có ra sao đi chăng nữa. Tấm ảnh hôm ấy, tôi luôn giữ bên mình: Những cặp mắt đỏ hoe, khóe mắt rưng rưng với hàng nước mắt còn chưa lau khô. Với tôi, đó là giọt nước mắt ngọt ngào nhất.
Kỳ thi quan trọng trong cuộc đời học sinh cũng đã kết thúc. Khi mỗi đứa một phương, không biết đến khi nào tôi mới có thể gặp lại đám bạn cũ để cùng nhau hoài niệm về vùng ký ức tuổi học sinh thật đẹp. Không biết đến bao giờ tôi mới có thể trở lại trường xưa, gặp lại thầy cô, những người đã rèn giũa tôi trưởng thành hơn.
Ở đời, có những thứ người ta chẳng thể nào thốt lên thành lời, mà chỉ có thể cảm nhận. Rất khẽ thôi để thấu hiểu. Và tình cảm trong những ngày cuối cấp là một trong những điều như thế. Tôi tin rằng dù chia tay nhau, song chúng tôi vẫn luôn nhớ về nhau bằng tất cả yêu thương. Bởi thanh xuân của chúng tôi đã và mãi thuộc về nhau. 
Tôi lại chợt nhớ đến ngày thi THPT quốc gia cuối cùng. Khi tiếng trống kết thúc bài làm vang lên, tôi có cảm tưởng như thanh xuân đã dừng lại từ giây phút ấy. Không ai muốn mình mãi là một đứa trẻ không lớn cả! Thời thanh xuân sẽ qua, dù ta có muốn chấp nhận hay không. Rồi ta sẽ lớn, và sải cánh bay đến những chân trời cao rộng.
Vậy nên, trong những ngày cuối cấp này, tôi xin gửi lại thanh xuân dưới mái trường dấu yêu, gửi lại thanh xuân cho đàn em còn rất đỗi ngây ngô, với trái tim chất đầy hoài bão về con đường phía trước.
Xin cảm ơn thầy cô tôi, bạn bè tôi, và cả thanh xuân tôi...
Quách Minh Vinh 
(Huyện Đông Hải)

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.