Sáng tác

Nội tôi

Thứ Hai, 03/08/2020 | 17:11

Chuyến xe đò chật chội đưa tôi đến căn nhà nhỏ của nội. Trong những ngày này, tôi lại muốn về với nội. Về để lau những giọt nước mắt đang rơi trên đôi gò má gầy của nội. Về để tưởng nhớ công ơn của bác tôi cùng những người đồng đội đã hy sinh vì hòa bình của đất nước. Về với vùng đất linh thiêng nơi đã nuôi dưỡng tôi nên người.

Xe vừa dừng lại trước ngõ, tôi đã thấy bóng dáng nội chậm rãi, lom khom bước những bước đi đầy khó nhọc. Tôi vội vàng chạy đến và đỡ lấy nội. Nội mừng rỡ choàng tay ôm lấy tôi, nhìn nội tôi xót xa ứa nước mắt. Mái tóc nội giờ đã bạc hơn nhiều, những nếp nhăn càng thêm dày trên khuôn mặt khắc khổ. Vẫn là câu chuyện xưa nội thường hay kể mà tôi đã thuộc lòng, nhưng lần nào về tôi cũng thích nghe.

Qua lời kể của nội, tôi biết được ngày ấy ông tôi đã hy sinh ở chiến trường. Chiến tranh đã mang ông vĩnh viễn rời xa bà, chỉ kịp để lại cho nội 5 người con thơ, nội một mình vất vả nuôi đàn con cho đến ngày các con trưởng thành và lần lượt đi chiến đấu. Ngày tiễn con đi, nội khóc nức nở, nhưng không thể can ngăn lòng quyết tâm chiến thắng đang sục sôi trong tim các con mình. Những hôm ở nhà một mình, nội đếm từng ngày, từng tháng. Đôi mắt luôn ngóng trông tiếng bước chân của các con, nửa đêm nội trở mình ngủ không được, như vọng về tiếng súng, tiếng bom nổ lòng nội lại thấp thỏm lo âu, nội ngồi dậy chong đèn, uống ngụm nước rồi thức đến sáng. Mỗi khi đau ốm nội chỉ một mình, may có bà con hàng xóm xung quanh giúp đỡ, nội khỏe lại và tiếp tục chờ đợi các con.

Thời gian dần trôi, đất nước cuối cùng cũng thống nhất. Nội vui mừng khôn xiết, hồi hộp chờ đợi các con trở về. Sau giải phóng, các con của nội lần lượt quay về, duy chỉ có bác tôi là mãi mãi không về nữa. Nội ngồi sụp xuống, nước mắt lưng tròng khi nhận được giấy báo tử của bác. Nội vật vã, đau buồn suốt một thời gian dài. Nỗi cô quạnh, đau khổ giăng mắc khắp căn nhà vốn nhỏ bé. Năm tháng qua đi, nỗi đau của nội dần dà được nguôi ngoai bởi sự hiếu thảo, yêu thương của cha và các chú tôi. Nội dựng vợ gả chồng cho từng người, rồi sung sướng khi hay tin mình có cháu ẵm, cháu bồng. Các cháu của nội được sinh ra khỏe mạnh và thông minh. Nhưng nội tôi còn canh cánh một nỗi lo là chú Út tôi chưa muốn lấy vợ.

Mãi đến một ngày, chú Út mới ngượng ngùng thông báo với gia đình về cô bạn gái, và không lâu sau đám cưới được diễn ra trong niềm hân hoan, vui vẻ của mọi người. Hai năm sau vợ chú mang thai, nhưng con của chú sinh ra lại không được bình thường như bao đứa trẻ khác. Cơ thể nó bị dị dạng, teo tóp. Vợ chồng chú cạn khô nước mắt. Nhìn cháu, nhìn con mà tim nội nhói đau. Nội ước gì người nhiễm chất độc quái ác kia là nội chứ không phải ai khác. Cuộc đời của nội đã chịu nhiều mất mát, buồn đau. Thanh xuân của nội là những tháng ngày tảo tần một mình nuôi đàn con khôn lớn và mòn mỏi đợi chờ các con mình trở về, nhưng sao cuộc đời lại không cho cháu của nội được sinh ra bình thường, khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Chiến tranh đã lùi xa nhưng di chứng của nó thì vẫn còn, vẫn luôn để lại cho người ta một nỗi đau dai dẳng, những mất mát, tổn thương không thể xóa nhòa.

Về với nội là trở về với quá khứ tuy có đau thương, mất mát nhưng cũng đầy niềm tự hào, lòng biết ơn. Tôi ôm lấy bờ vai gầy của nội, cố lau khô những giọt nước mắt rưng rưng trên khóe mắt người. Tôi thầm ước rằng, nội tôi cũng như bao người Mẹ Việt Nam anh hùng khác, sẽ luôn khỏe mạnh, bình an, mãi mãi sống cuộc đời thật hạnh phúc vui vầy cùng con cháu. Tự hứa với bản thân phải kế thừa xứng đáng những gì ông cha ta, nội cùng những người đi trước đã dày công xây dựng, cống hiến bằng cả cuộc đời…

Trần Thị Thắm

Viết bình luận mới
thăm dò ý kiến

Theo bạn, điều gì có thể giữ chân và thu hút người tài vào khu vực công?

THÔNG TIN CẦN BIẾT
Nhiều mây, có mưa, có nơi mưa vừa, mưa to và rải rác có dông. Gió tây nam cấp 3. Trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.